Rồi một ngày:
Ngày mai em có bài thuyết trình trên lớp, không biết làm sao nữa...Em chưa làm gì cả..."
"Để anh tìm cho..."
Anh lúc nào cũng ga lăng và tốt bụng như thế. Có lần, nó và hắn giận nhau cả tuần liền, anh an ủi và phân tích, chỉ ra chỗ sai của nó, nhờ vậy, nó chủ động làm hòa và 2 đứa lại vui vẻ...
Và nó cảm thấy trống vắng vô cùng nếu hôm đó thiếu vắng anh...
Nó thích anh mất rồi....
Và ngày ấy:
"Bận rồi".
"Sao dạo này bận hoài vậy? Hai vé xem phim hôm bữa cũng đành tặng cho người khác"
"Thông cảm đi mà..."
"Dạo này chúng ta có vẻ xa cách quá! Gần một tuần liền không gặp mặt bx..."
"Tại bận mà! Này, thôi cái trò gọi bx đi nhá! Có chơi Au bao giờ đâu mà cứ như là..."
"Uhm, không gọi nữa thì không gọi nữa..."
Vài ngày sau:"Em hỏi thật anh nhé, anh...có bạn gái chưa..."
"Rồi em à.."
Nó suy sụp, không thể gõ tay lên bàn phím được nữa...Nhưng vẫn cố nhìn vào màn hình...
"Nhưng dạo này cô ấy thất thường quá, anh không hiểu nổi, có vẻ như chuẩn bị tan vỡ....Còn em, bạn trai dạo này thế nào..?"
"À, đó chỉ là bạn bình thường thôi anh ạ! Cũng không có gì đặc biệt. Thôi anh đừng buồn, em thấy anh ít kể về cô ấy cho em nghe, sao anh không chia sẻ với em?"
"Cô ấy có vẻ khá giống tính cách của em. Thích chat. Nhưng...anh không muốn em nhàm chán khi phải để em ngồi nghe anh tâm sự. Để trong lòng còn bình yên hơn là khơi dậy lại nó..."
"....."