Thời gian đầu:
Nó không ngờ...người nó trót yêu qua mạng, chính là hắn - người mà nó vừa chia tay cách đây không lâu.
Ngoài giờ học trên lớp, nó chẳng được gặp hắn trên mạng lúc nào cả. Hắn nói hắn không có nick chat, cũng không thích online nhiều để "làm chuyện ruồi bu" như nó, chỉ lên chơi games, và lập trình mà thôi. Người đâu mà nhàm chán thế không biết...Đúng, gặp nhau trên lớp đã là đủ, nhưng vỏn vẹn 30 phút vào giờ giải lao, có phải là tất cả không? Chưa kể nhiều lúc nhắn tin mà hắn không đáp lại, qua hôm sau mới bảo là...hết tiền, có chán không chứ!
Một buổi chiều nọ, không có việc gì làm, nó bèn tạo một cái nick mới, rồi đi dạo quanh các blog của bạn bè để...chọc cho vui. Đi một hồi, bắt gặp một cái blog khá ấn tượng, theme là trang giấy học trò kẻ ô trắng, chữ màu đen rất đẹp, nhạc nền cũng hay nữa. Sẵn thấy nick, nó add và nói chuyện chơi...
"Blog anh đẹp quá!"
"Cảm ơn cô bé!"
"Những entry anh viết cũng hay nữa..."
"Ồ, đó là anh sưu tầm từ web thôi..."
"Thì ra là vậy..."
Hai người nói chuyện với nhau thật vui, cách nói chuyện của anh làm nó ngưỡng mộ, cả về quan điểm sống và kiến thức rộng nữa. Sự chững chạc, lạnh lùng nhưng không hời hợt của anh làm nó cảm thấy có chút gì đó xao xuyến...
Sau vài lần nói chuyện:
"Hôm qua lại chat chit nữa à. Hôm nay chưa gì đã ngáp ngắn ngáp dài..."
"Kệ người ta!"
"Chiều nay đi ăn kem không?"
"Bận chat rồi!"
"Đi đi mà! Lâu lâu mới có dịp, này, 2 vé xem phim nữa này..."
"Để cuối tuần đi, hén?"
"Cũng được..., nhớ nha..."bà xã", nếu không giận luôn đó!"
"Dám hông? Xí!"
Nó đánh yêu vào vai hắn, rồi hai đứa lại cắm cúi nói chuyện, miệt mài...